Điều tuyệt vời nhất chỉ những người làm mẹ mới thấu hiểu

6:47 PM |
Mẹ nhớ như in cảm giác ngày đầu tiên mẹ thử que 2 vạch, Ba và mẹ ôm nhau cùng cười. Chỉ còn hơn 2 tháng nữa mẹ con mình sẽ gặp nhau, mẹ đang rất mong mỏi ngày đó.
Thế là 2.5 năm từ ngày Ba và mẹ lấy nhau,không phải vì Ba mẹ chậm con như những lời đồn đại của mọi người, mà là do mẹ cứ chần chừ mãi việc có con để mẹ có thể thảnh thơi thoải mái đi du lịch cùng Ba và một mặt vì mẹ vẫn còn muốn tự do tự tại. Ba cũng tôn trọng mẹ nên không đốc thúc việc có con.
Rồi năm Tân Mão đến, tử vi nói tuổi Mão hợp với tuổi Ba nên mẹ quyết định có con. Thế là Penn của mẹ đển nay đã hình thai được 7 tháng. Lần đầu mẹ đi khám thai con được 7 tuần tuổi, quan sát con qua màn hình siêu âm mẹ cảm nhận được hạnh phúc vô cùng khi mình vừa lên thiên chức Mẹ. Mẹ mang hình siêu âm của con khoe với mọi người trong niềm hãnh diện.
Mẹ bắt đầu tìm hiểu qua sách báo, qua mạng về các chế độ dinh dưỡng cho bà mẹ mang thai, những điều cần tránh khi mang thai, các việc cần chuẩn bị trước khi có 1 thành viên mới chào đời, tâm lý làm ba làm mẹ… tất cả mọi thứ mà Ba mẹ có thể hiểu hơn về con.
Suốt 3 tháng đầu mẹ đau lưng lắm, cơn đau hành mẹ từng đợt làm mẹ vã mồ hôi không thể nào tập trung làm việc được. Mẹ sợ nhất là khi người bị lạnh vì cứ lạnh là mẹ lại bị đau, thế nên mặc dù trời nắng mẹ vẫn luôn mặc áo ấm làm ai cũng tưởng mẹ bị bệnh.
Sang tháng thứ 4, cơn đau đã không còn hành mẹ, mẹ cảm thấy khỏe lắm và tinh thần cũng sảng khoái nữa và cũng bắt đầu cảm nhận được một mầm sống trong bụng mẹ thông qua cái đạp nhẹ của con ở thành bụng. Mẹ phải lắng nghe kỹ lắm mới cảm nhận được điều đó, còn Ba thì luôn ghen tị vì Ba chưa cảm nhận được tiếng động này của con. Con ngày càng lớn đạp mẹ mạnh hơn, nhất là lúc mẹ cho con nghe nhạc vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Penn của mẹ cũng háu ăn lắm đó. Khi con đạp mạnh mà không phải do được nghe nhạc là mẹ biết con đã bắt đầu đói và đòi ăn, sau khi mẹ ăn xong con tạm chịu yên một tí và bắt đầu gợn một vài cái xem như có vẻ hài lòng.
Tuần 23, mẹ được bác sĩ chỉ định siêu âm 4 chiều để biết được có bất kỳ dị tật nào không và đặc biệt mẹ có thể biết được giới tính của con. Mẹ hồi hộp quan sát qua màn hình siêu âm, Penn của mẹ mặt tròn như mẹ vậy đó (đó là do Ba con nói và khoe với mọi người). Khi Ba nhận được tin nhắn con là con gái, Ba mừng quýnh lên và sẵn sàng chở mẹ qua khoe với Ông nội dù trời mưa.
Ba và mẹ cũng bắt đầu suy nghĩ việc đặt tên con, Ba lên mạng tra cứu tên và mang về cho mẹ 1 cái tên: Võ Nguyễn Nguyệt Minh. Ba nói chữ Nguyệt hợp với mạng của con, còn chữ Minh cả nhà mong con trong sáng, suốt đời đầy may mắn. Ngoài ra con cũng được thêm 1 nickname ở nhà nữa nhé: Penn - đó là tên một loại bóng tennis. Ông bà ngoại và cả nhà mình cùng chơi tennis mà.
Ba bắt đầu về sớm hơn, giảm bớt các cuộc hẹn không quan trọng để về với mẹ con mình. Ba cũng đổi cách xưng hô khi nói chuyện với con từ con yêu thành con gái cưng.
Penn của mẹ mỗi ngày một lớn nên cứ đòi ăn liên tục 3 tiếng/1 lần. Khi mẹ thấy Penn đạp vào bụng mẹ là mẹ biết Penn đói bụng rồi, mẹ không ăn thì con sẽ đạp suốt. Mẹ cứ mê mẩn nhìn vào bụng mỗi khi con đạp, nhìn con đáng yêu làm sao.
Vậy chỉ còn hơn 2 tháng nữa thôi mẹ con mình sẽ gặp nhau rồi, mẹ đang mong mỏi từng ngày đó con yêu ơi!
Cảm ơn con đã mang lại niềm vui niềm tự hào cho mẹ!
Điều kỳ diệu nhất của mẹ là ông trời đã mang con đến bên cuộc đời ba mẹ dù rằng sẽ có nhiều nỗi lo toan từ lúc mang thai con đến lúc con chào đời, lúc con còn bé, lúc con tạm rời xa vòng tay mẹ để học tập để đến bên cô giáo mầm non, cô giáo tiểu học... Nhưng dù con có lớn như thế nào đi chăng thì trong mắt mẹ con luôn bé bỏng và cần được quan tâm 
Mong chờ con...
Ba mẹ luôn luôn yêu con Penn bé bỏng ^^!

ST


























Đã làm cha làm mẹ thì cần phải đọc ngay bài này kẻo mất con từng ngày từng giờ

12:50 AM |

Ông chồng vừa xem vô tuyến vừa ôm cái điện thoại loay hoay. Bỗng thấy bà vợ làm giáo viên tiểu học nước mắt lăn dài khi đang chấm bài văn cuối cùng của một học trò.



Gặng hỏi thì được đọc lại bài văn này…
“Ước mơ của con là trở thành một chiếc điện thoại di động. Bố mẹ con yêu điện thoại di động lắm. Đến mức con cảm thấy bố mẹ quan tâm đến điện thoại còn hơn quan tâm đến con. Khi bố đi làm về, dù rất mệt mỏi nhưng bố vẫn chỉ ngồi bấm điện thoại di động chứ chẳng nhớ gì đến con. Khi bận bịu việc gì quan trọng, nếu bất chợt có chuông điện thoại reo, bố mẹ sẽ ngay lập tức nhấc máy nghe. Thế nhưng lúc con khóc thì bố mẹ lại chẳng sốt sắng đến thế. Bố mẹ thích chơi trò chơi trên điện thoại di động chứ chẳng muốn chơi cùng con. Khi nói chuyện với ai đó trên điện thoại, bố mẹ cũng chẳng bao giờ thèm nghe con nói gì, cho dù con có chuyện rất quan trọng muốn chia sẻ. Vì thế, con chỉ ước được làm một chiếc điện thoại di động”.
Sững lại vài giây khi nghe xong bài văn, người chồng rụt rè hỏi vợ:
“Trò nào viết bài này vậy em?”
Ngước cặp mắt dâng đầy nước lên nhìn chồng, cô nghẹn ngào:
“Con trai của chúng ta”.

Bạn thử nhẩm lại mỗi ngày xem bạn dành thời gian cho con nhiều hơn hay điện thoại nhiều hơn. Giật mình, xấu hổ…
Không có gì là quá muộn để đổi thay...
Biết còn hơn là không biết...
Biết muộn còn hơn không...
Hãy dừng lại nghĩ suy  - hãy đặt địa vị của cha mẹ vào con - hãy thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn - hãy lại gần con

Cha sai rồi, Cha xin lỗi con

9:00 PM |
CHA SAI RỒI, CHA XIN LỖI CON...
Người cha đến thăm gia đình nhỏ của con gái mình, ông thấy con gái mình vất vả y như vợ mình ngày xưa trong khi chồng cô chỉ ngồi không, xem phim. Và ông nhận ra chính mình đã gây ra chuyện này...
Và ông dã dùng thời gian  của mình bắt đầu để thay đổi để cuộc sông vui vẻ hơn...

KHÔNG CÓ GÌ LÀ QUÁ MUỘN ĐỂ BẮT ĐẦU ^^!


 
Nhân đây nhóc con của mẹ cũng xin kể một câu chuyện vô tình đọc được trên mạng. Các bạn cũng đọc và suy ngẫm về vấn đề này nhé ^^!

HỌC KHÔNG BAO GIỜ LÀ MUỘN


Có một cụ già đến đăng ký lớp học tiếng Nhật.

“Cụ đăng ký cho cháu cụ có phải không ạ?” - Cô nhân viên làm thủ tục đăng ký hỏi.


“Không, cho tôi” – Cụ già trả lời. Cô nhân viên rất ngạc nhiên, những người trẻ tuổi có mặt trong phòng cũng rất ngạc nhiên.


Cụ già giải thích: “Con trai tôi cưới một cô vợ người Nhật mỗi lần chúng về nhà cứ xì xà xì xồ với nhau, tôi rất lo lắng, tôi muốn hiểu chúng nói gì”.


“Năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?” – Cô nhân viên hỏi.


Tôi 68”.


“Cụ muốn nghe hiểu những lời của các con cụ, thì ít nhất cụ phải học 2 năm. Vậy lúc đó cụ 70 tuổi rồi”.


Cụ già mỉm cười và hỏi lại: 
“Thế cô cho rằng, nếu ông già này không học thì 2 năm sau sẽ trẻ ra chỉ còn 66 tuổi thôi à?” – Ông nói xong cả phòng đều im lặng. Cô nhân viên càng mở to mắt, ngồi ngay ra như đang nghĩ ngợi điều gì.

*************** Đúng vậy, cuộc sống luôn luôn như vậy: Chúng ta luôn tưởng rằng đã quá muộn để bắt đầu, vì thế đã từ bỏ, mà không hiểu rằng chỉ cần bắt tay vào làm thì không bao giờ là muộn. Năm sau, chúng ta sẽ thêm một tuổi dù chúng ta có đi hay là nằm. Cùng thêm một tuổi nhưng trong chúng ta, sẽ có người thành công, có người thất bại. Khác biệt là ở chỗ bạn có dám quyết định bắt tay vào làm hay không?

----------------------Nguồn sưu tầm-----------------------


"Cha ơi, năm phút nữa thôi, được không?

7:32 PM |
Câu chuyện này rất hay, thấm thía, mặc dù ngắn nhưng đọc xong mình có rất nhiều suy nghĩ. Hôm nay, mình muốn chia sẻ nó lại với mọi người. 
Mỗi sự việc sẽ có nhiều đánh giá khác nhau thậm chí là trái chiều nhau, đôi khi là đúng hay là sai là do cách nhìn, cách suy nghĩ của mỗi chúng ta 



Trong công viên, người phụ nữ ngồi kế bên một người đàn ông trên băng ghế dài ở bãi đất trống.

Kia là con trai tôi." Người phụ nữ chỉ vào một cậu bé mặc áo len đỏ đang hết sức tập trung vào trò chơi trượt cầu trượt.


"Thật là một cậu bé đáng yêu." Người đàn ông mỉm cười. "Còn cô bé mặc váy trắng đang đạp xe đạp kia là con gái bé bỏng của tôi."


Thế rồi người đàn ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay và gọi con gái. "Con đã nói chúng ta sẽ về nhà sớm phải không Melissa?"


Melissa nghe thấy cha gọi bèn nài nỉ. "Cha ơi, năm phút nữa thôi, được không? Cha cho con đạp xe thêm năm phút nữa đi mà?" Nhận được cái gật đầu đầy trìu mến từ cha mình, cô bé Melissa thích thú tiếp tục đạp xe vòng quanh khu vui chơi.



Năm phút đồng hồ nữa trôi qua, người đàn ông lại đứng dậy và gọi con gái. "Chúng ta về thôi nhỉ Melissa ơi?" Melissa cố gắng xin cha mình thêm một lần nữa. "Năm phút nữa cha nhé? Thật đấy cha ơi, chỉ năm phút thôi." Người đàn ông mỉm cười và nói. "Được rồi, Melissa ạ."


"Anh có vẻ là một người cha đầy kiên nhẫn nhỉ." Người phụ nữ ngồi bên cạnh lên tiếng đánh giá kiểu chiều hư. 


Người đàn ông cười buồn và nói. "Anh trai Tommy của Melissa đã qua đời năm ngoái vì một người lái xe say rượu khi nó đang đạp xe ở gần đây. Tôi chưa từng dành nhiều thời gian để ở bên con trai mình và giờ tôi nghĩ mình nên làm bất cứ thứ gì tôi có thể cho Melissa chứ không phải chỉ là năm phút đồng hồ ngắn ngủi. Con bé nghĩ nó có được năm phút để tiếp tục đạp vòng vòng với cái xe nhưng sự thật tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn ngắm con gái mình chơi đùa."


Cuộc sống có rất nhiều thứ đáng để ưu tiên, nhưng hãy luôn nhớ rằng gia đình chính là ưu tiên hàng đầu trên tất cả những thứ khác. Hãy dành thời gian của mình với những người thân yêu.



---------------------------------

Dù cho công việc có bận rộn đến cỡ nào thì chúng ta cũng phải dành một chút thời gian cho gia đình bạn nhỉ? Cuộc sống mà, ai biết được tương lai điều gì sẽ xảy ra. Nếu không biết vun đắp từ bây giờ thì có thể vào một thời điểm nào đó ở tương lai, chúng ta sẽ hối hận vì những khoảnh khắc mình đã đánh mất.
>>>>>>>> Chuyển đổi sang ngành sư phạm mầm non năm 2016
----------------------------------------ST--------------------------------------------

Bộ sưu tập truyện cười dành cho ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM 8/3/2016

1:53 AM |

Ngày mùng 8 tháng 3 là ngày tôn vinh cái đẹp của 1 nửa thế giới...

Nhưng các chị em cũng không cần thiết phải chờ đợi 1 nửa còn lại của thế giới đâu...
Hãy tự mua cho mình những món quà mình thích điều mình thích thôi nào...
Và  Nhóc con của mẹ xin gửi tới các chị em bộ sưu tập truyện cười dành cho các chị em...
Chúc các chị em luôn luôn vui vẻ, trẻ đẹp, chăm sóc tốt cho bản thân, cho bé yêu, cho chồng, và cho gia đình...
Chúc mừng ngày mùng 8 tháng 3 năm 2016 ^^!

1. Những món quà 8-3 truyền thống :
Tại một công ty, đều như vắt chanh, 8-3 năm nào sếp cũng tặng các chị em phụ nữ trong công ty những lọ sữa tắm. Chị em ngán ngẩm lắm bèn ca cẩm ngầm với tay trợ lý của sếp. Quả nhiên 8-3 năm đó các chị em được tặngmón quàrất khác, nhỏ nhắn, xinh xắn và được gói trong những hộp vuông nho nhỏ có mùi thơm. Hồi hộp mọi người mở quà, thì ra đó chính là những bánh... xà bông tắm.
Lời bình: Bó tay với ông sếp này, người đâu mà bắt chị em tắm lắm thế không biết. Mà cũng phải thừa nhận ông này chịu khó thay đổi hình thức thật.


* * *

2. Hậu họa ngày 8-3 :
Chiều 8-3, anh Piter người Úc tỉnh dậy sau một giấc ngủ nướng từ 8 giờ sáng. Theo thói quen anh đi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra anh bỗng thấy "cái thứ làm nên người đàn ông" của anh đột nhiên bị bỏng rát rồi chuyển sang tấy đỏ. Hai mắt trở nên rất khó nhìn và nước mắt giàn dụa. Piter vô cùng lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đem chuyện kể với vợ, bà xã của Piter tỏ ra rất giận dữ, cô quả quyết rằng anh đã vụng trộm với một cô ả rẻ tiền nào đó và rước bệnh vào người. Piter thề sống thề chết rằng không hề có chuyện ấy. Vợ Piter nói: "Nếu vậy thì chúa đã trừng phạt anh vì một tội lỗi gì đó". Sau khi tự suy xét, kiểm điểm bản thân, Piter thấy chỉ có một khả năng: Anh quên (cố tình quên?) mua quà 8-3 tặng vợ. Kìm nén cảm giác bỏng rát, Piter chạy ra siêu thị gần đó muaquà tặng vợ để chuộc lỗi với hy vọng rằng chúa sẽ tha tội. Kỳ lạ thay sau khi làm việc đó, các triệu chứng bỏng rát dần dần biến mất vài giờ sau đó.
Mãi về sau Piter mới biết rằng, do anh không mua quà 8-3 nên chị vợ ức quá đã lén lúc anh ngủ bôi ớt tươi đậm đặc lên 10 đầu ngón tay của anh cho bõ ghét. Sau khi Piter đi vào nhà vệ sinh thì chuyện nói trên xảy ra.
Lời bình: Cổ nhân nói "Thử quên ngày 8-3 của vợ đi một lần, bạn sẽ nhớ nó đến suốt đời", thật chí lý!

* * *

3. ''Ranh ngôn'' ngày 8-3:

Tạp chí “Phụ nữ & đàn ông” số ra ngày 8-3 (trang 15) đã “liều lĩnh” xuất bản những câu “ranh” ngôn sau:
- Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không tìm thấy nét đẹp của mình ở đâu!
- Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết cách làm cho mình đỡ xấu!
- Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ đeo khẩu trang mà vẫn bị người ta nghi ngờ là không đẹp!

Giải thích về sự “liều lĩnh” gây chiến này, tổng biên tập của tạp chí nói: “Chúng tôi không hề e ngại khi động chạm tới phụ nữ, bởi chúng tôi hiểu tâm lý phụ nữ rằng nếu không nói đích danh thì sẽ tuyệt nhiên sẽ chẳng có một phụ nữ nào nghĩ mình là xấu. Nếu thực tế có xấu đi chăng nữa, họ cũng chỉ nghĩ tích cực rằng: Mình không xinh lắm nhưng có duyên”.

* * *

4. Cuộc phỏng vấn ngày 8-3 :
Nhân ngày 8-3, Cười 24H phỏng vấn một cặp vợ chồng nghệ sỹ sống có vẻ khá hạnh phúc: “Nghe nói chị là người phụ nữ đầu tiên của anh. Xin anh hãy kể lại anh chị đã quen nhau như thế nào?”.
Người chồng cúi đầu: “Vâng, hôm đó cũng là ngày 8-3, chúng tôi tình cờ gặp rồi quen nhau rồi sau đó là đám cưới. Tôi không đổ lỗi cho ai cả!”.

* * *

5. Phụ nữ đã tin là mê muội :
Cô B.T, một nhân viên văn phòng luôn mê muội tin vào những điều từ các forum trên mạng. B.T có một bé trai mới sinh được vài tháng, thấy trên forum nói nếu cắt tóc cho bé sau này tóc nó sẽ dày và đẹp, cô lấy kéo cắt luôn. Thấy trên forum nói cắt lông mi cho bé sau này lông mi của nó sẽ dài và cong, cô cắt luôn. Đầu tuần vừa rồi ông bà ngoại đã phải đem đứa bé đi trốn sau khi cô B.T kể lại rằng, trên forum còn có nói đại ý rằng: Đứa bé trai nào có “con giống” càng dài thì cuộc sống của nó sau này càng sung sướng.

* * *

6. Thật thà như người mẫu :
Nhân ngày 8-3, tạp chí “Phụ Nữ Tân Thời” phỏng vấn một cô người mẫu: “Xin chị cho biết, là một người mẫu thời trang, sau khi lấy chồng thì cuộc sống có gì thay đổi?”.
“Ồ! Nhẹ nhàng hơn nhiều – Cô người mẫu đáp – Vì tự dưng có một người giúp việc không công”.

* * *

7. Gợi ý quà 8-3 cho vợ :
Chuẩn bị tới ngày quốc tế phụ nữ, vợ bóng gió gợi ý cho chồng tặng mình vài món quà dùng cho cổ và tay. Vốn là một người chồng thông minh, nói một hiểu mười, ngay hôm sau vợ nhận được tận hai gói quà, mở ra bên trong là hai bánh xà bông tắm.

* * *

8. Ước mơ đàn ông ngày 8-3 :
Từ trong Bệnh viện Các Bệnh Nhiệt Đới, một bloger viết: “Mỗi năm cứ đến ngày 8-3 tôi lại bị hầm hập sốt vì quá lo nghĩ không biết làm thế nào cho vừa lòng vợ trong ngày ấy. Mua hoa thì nàng kêu lãng phí, mua quà thì chê không biết mua, đưa tiền tự mua thì nói kém lãng mạn… Bình thường chỉ phải nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt giũ, cọ toilet… ngày 8-3 lại phải kiêm thêm nhiệm vụ cho con bú (tất nhiên là chỉ bú bình, cũng may đàn ông không có ngực).
Và tôi cứ miên man ngắm cái tờ lịch ngày 8-3 đã bóc trước cả tuần để “khắc cốt ghi tâm” không quên nhiệm vụ rồi bất chợt ngẫm thấy rằng: Đời người đàn ông có vợ như đeo một cái còng số 8, số 3 có hình nửa cái còng, 8-3 = ε, tức là còn nửa cái còng, điều đó làm ta liên tưởng rằng, vị đàn ông nào cũng chỉ dám ước nguyện nhỏ nhoi giảm được 50% mức độ hà khắc của chế độ lao tù tại gia đã là tốt lắm rồi! Dẫu biết ước mơ thì không cần tiết kiệm nhưng vì người ta vẫn hay nói: Đừng có mơ!”.


* * *
9. Đã tìm được ngày đàn ông VN?
Ủy ban đấu tranh vì quyền lợi đàn ông VN vừa làm đơn đề nghị liên hiệp quốc chấp thuận ngày đàn ông VN là ngày 27-7 hàng năm. Sở dĩ họ chọn ngày đàn ông VN trùng với ngày thương binh liệt sỹ là bởi lý do sau (xin trích đơn):
“…Chúng tôi nhận thấy rằng ở VN bây giờ du nhập thêm quá nhiều ngày lễ của phương tây, cộng thêm những ngày lễ vốn có của VN nên đàn ông chúng tôi phải è cổ đi “cày”, đau đầu suy tính quanh năm đểtặng quàcho chị em phụ nữ. Xin liệt kê ra đây những lần (phải) tặng quà trong năm của chúng tôi:
Tháng 1 – Tết Tây
Tháng 2 – Tết Nguyên Đán, Valentine (14-2)
Tháng 3 – Quốc tế phụ nữ (8-3)
Tháng 4 – Tết độc lập (30-4)
Tháng 5 – Quốc tế lao động (1-5)
Tháng 6 – Quốc tế thiếu nhi (1-6), Gia đình VN (28-6)
Tháng 7 – Lạy chúa, tháng này chưa có ngày lễ nào
Tháng 8 - CMT8 (19-8); Lễ Vu Lan
Tháng 9 – Quốc Khánh; Tết Trung Thu
Tháng 10 – Phụ nữ VN (20-10), Halloween (31-10)
Tháng 11 – Nhà giáo VN (20-11)
Tháng 12 – Noel, Tất Niên
Với tần suất dày đặc như vậy, chưa kể ngày cưới, sinh nhật, ngày quen nhau, ngày tỏ tình, ngày hôn nhau, ngày “này nọ”… và vô số những ngày chị em nghĩ ra nữa thì đàn ông VN chúng tôi không thành “liệt sỹ” thì cũng là “thương binh hạng nặng”, vậy nhân dịp tháng 7 có ngày thương binh liệt sỹ 27-7, chúng tôi muốn nhận ngày này làm ngày Đàn ông VN, mong 1 ngày duy nhất trong năm được vợ hoặc bạn gái tặng quà cho đỡ tủi…”.

* * *

10. Tác dụng bất ngờ của bộ ngực :
Trên trang nhất báo “Phụ nữ tân thời” hôm nay đưa tin: Chị Lê Thị Tuyết Lê 26 tuổi ở Phú Mỹ Hưng có anh chồng đêm ngủ ngáy rất to không tài nào chịu nổi. Can thiệp bằng y học, thuốc tây, thuốc ta đủ kiểu mà vẫn không trị được. Bực mình, chị Tuyết Lê dùng đòn “độc”, mỗi lần chồng ngáy, chị vạch… ti nhét luôn vào miệng chồng (theo kiểu “cả vú lấp miệng em”). Quả nhiên anh chồng hết ngáy hẳn. Chị Tuyết Lê rất tâm đắc với tuyệt chiêu này và post nó lên Facebook. Kết quả sau vài tuần đã có hàng ngàn phản hồi của các chị em trên cả nước, đa số họ đều phàn nàn rằng, làm như chị Tuyết Lê bày không ổn tẹo nào, bởi các ông chồng của họ không chỉ vẫn ngáy mà còn… nghiến… đau thấy mụ nội luôn.
Tuy nhiên một điều mà các chị em trong cộng đồng Facebook không biết, chị Tuyết Lê có số đo vòng một là 145.

* * *

11. Sếp cũng là đàn ông :
Nhân ngày 8-3 vợ nhắn tin bảo chồng xin phép sếp về sớm dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, tắm táp cho con cái để vợ về hưởng thụ. Mười phút sau chồng forward cho vợ email của sếp, trong đó sếp trả lời không đồng ý bởi công ty tuy là đầu năm nhưng rất bận. Vợ không nói gì và cũng không reply. Tối đó chồng vừa về đến nhà đã thấy vợ cầm chày inox đứng đợi trước cửa. Chồng bị oánh tơi bời hoa lá vì tội nói dối, té ra khi forward thư của sếp cho vợ, anh chồng đã quên không xóa phần phản hồi với sếp, email này có đoạn:
“Rất cảm ơn sếp đã không cho em nghỉ. Sếp thật tâm lý! Sếp lúc nào cũng biết cách giúp đỡ khi em gặp khó khăn!”.

* * *

12. Tác hại của hôn lâu:
Cuộc thi hôn lâu, hôn dai tổ chức tại thành phố nghỉ mát Pattaya, đông nam Thái Lan vừa qua đã ghi nhận kỉ lục thế giới mới về hôn lâu như… đỉa đói. Chiến thắng cuối cùng thuộc về cặp vợ chồng đến từ Bangkok, anh Akekachai Tiranarat, 42 tuổi và người vợ Raksana Taranarat, 31 tuổi. Đây là đôi hôn với thời gian khủng nhất, 46 giờ 24 phút và 9 giây. Điều thú vị tại cuộc thi là các cặp đôi dù phải có ăn uống hoặc đi tiểu tiện, đại tiện thì môi vẫn phải dính vào nhau.
Được biết sau cuộc thi này thì mỗi lần anh Akekachai nhìn thấy chị vợ là nôn thốc nôn tháo và ngược lại chị Raksana nhìn thấy chồng là ói ra mật xanh mật vàng.

* * *

13. 14 điều răn với Phụ Nữ
1/. Kẻ thù lớn nhất của phụ nữ là một phụ nữ hàng xóm mặc quần áo “đụng hàng”
2/. Xấu hổ lớn nhất của phụ nữ là sau 1 tháng không có bộ áo váy nào mới
3/. Sự sỉ nhục lớn nhất của phụ nữ là bị chê… xấu chứ không phải là bị chê kém thông minh
4/. Thất bại lớn nhất của phụ nữ là để cây si mà họ sắp thích cưới cô bạn kém xinh của mình
5/. Sai lầm lớn nhất của phụ nữ là nhờ Osin trẻ chăm chồng khi vắng nhà
6/. Tài sản gây ham muốn và tò mò nhất với phụ nữ là quỹ đen của chồng
7/. Tội lỗi lớn nhất là tội lỗi được các phụ nữ khác gán cho người phụ nữ đẹp nhất công ty
8/. Đáng khâm phục nhất ở phụ nữ là sự yên lặng
9/. Dễ dàng nhất với phụ nữ đó là khóc
10/. Tưởng tượng phong phú nhất của phụ nữ là tưởng tượng trong cơn ghen
11/. Sự kiên nhẫn lớn nhất là kiên nhẫn lắng nghe điện thoại giảng về Hạnh phúc gia đình của một phụ nữ
12/. Con mồi lâu nhất của phụ nữ là “con mồi” theo đuổi họ từ hồi trẻ
13/. Khiếm nhã lớn nhất đối với phụ nữ là hỏi họ bao nhiêu tuổi
14/. Địa điểm phụ nữ thích đến nhất là doanh trại bộ đội. Nơi hết thảy đàn ông đều yêu quý phụ nữ trong kỷ luật.


* * *
14. Thiên hạ đệ nhất sợ vợ :
Cặp vợ chồng Nghị + Hiền ở phố L.K.T (Hà Nội) nổi tiếng nhất quận Hoàng Mai bởi mức độ sợ vợ của anh Nghị. Đang ngồi ở đâu chỉ cần vợ “ho” 1 tiếng là anh Nghị đã 3 chân 4 cẳng chạy không kịp thở để về. Hôm nào ở nhà mà chị Hiền rửa bát thì anh Nghị phải làm mặt giận đến 29 phút (không dám giận lâu sợ vợ mắng) vì giành việc của chồng. Thế mà bỗng dưng hôm mùng 8-3 năm nay người ta sốc nặng khi thấy anh Nghị “ăn gan hùm, uống mật gấu” mắng vợ té tát qua điện thoại, ai ai cũng ngưỡng mộ há mồm, mắt tròn mắt dẹt. Xin trích dẫn một đoạn hội thoại cuối: “… Cô điên à? Dở hơi à? Việc của nhà ngoại thì liên quan gì đến tôi, lấy chồng thì phải theo chồng chứ!?”.
Có người tò mò đem việc này hỏi chị Hiền thì mới vỡ lẽ, chị không hề nghe được đoạn “mắng” vợ nói trên. Té ra anh Nghị mắng ra oai vào lúc chị Hiền đã cúp máy. Sau lần đó anh Nghị bị vợ nhốt mấy ngày không cho ra đường vì tội hỗn hào sau lưng vợ!

* * *

15. Thư gửi bạn gái trước ngày 8-3 :
Em thích hoa hồng không, anh tặng? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ không loài hoa nào có thể sánh được vẻ đẹp của em!
Em thích nhẫn kim cương không, anh tặng? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ giá trị của kim cương cũng không thể vĩnh cửu bằng giá trị của em!
Em muốn anh hiến tặng em cả trái tim và cuộc sống không? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ anh biết em không muốn là ngành y tế!
Em muốn xem phim không, anh mua vé? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ tình đôi ta đã là cuốn phim lãng mạn nhất trên đời!
Em thích nước hoa không, anh tặng? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ có thứ nước hoa nào thơm bằng da thịt em!
Em thích quần áo không, anh tặng? Anh biết em sẽ không thích đâu bởi lẽ người phụ nữ đẹp nhất là khi không quần áo.

Nói tóm lại, 8-3 này anh sẽ đến với em bằng tấm lòng thanh bạch mang giá trị tinh thần cao cả!

* * *

16. Lá thư ngày 8-3 của một cửa hàng hoa :
Nhân ngày 8-3 một chủ cửa hàng hoa ở London viết thư cảm ơn khách hàng: “Vô cùng cảm ơn Jack, nhiều năm qua anh đã luôn là một khách hàng thân thiết của chúng tôi. Cứ mỗi dịp lễ, cửa hàng lại vinh dự được đón anh như một chàng trai ga lăng nhất, lúc nào anh cũng bước ra khỏi cửa hàng với một bó hoa rực rỡ trên tay... Thế mà hôm nay, ngày 8-3, không thấy anh đến mua hoa nữa, có nghĩa là anh đã lấy vợ. Thật là buồn biết bao!”.

* * *

17. Sếp cũng là phụ nữ :
Triết l‎ý của nữ Tổng biên tập tạp chí “Phụ Nữ Tân Thời” đăng trên tạp chí của mình nhân ngày quốc tế phụ nữ: “Bạn cho rằng ông xã yêu bạn hết mực, bạn muốn áo khoác, anh ấy tặng áo khoác. Bạn muốn nước hoa, anh ấy tặng nước hoa... Nói chung bạn thích gì anh ấy cũng chiều. Điều đó không nói lên rằng chồng bạn yêu bạn hết mực. Nó chỉ chứng tỏ rằng bạn thích ít quá đấy thôi!”.

* * *

18. Người vợ không ưa tò mò soi mói :
Trích đoạn nhật k‎ý viết trên blog của một người đàn ông:
“Vợ tôi là một người tuyệt nhiên không hề có tính tò mò soi mói, bằng chứng là nhân ngày 8-3, tôi ướm hỏi cô ấy xem thích gì để mua tặng. Vợ tôi đã bất ngờ liệt kê ra một loạt nào là: Áo khoác Valentino, túi xách Louis Vuiton, quần CK, kính Gucci, mỹ phẩm L'Oreal...
Tôi đã quá sốc và thốt lên:
- Trời đất, em nghĩ anh đào đâu ra ngần ấy tiền để mua cơ chứ?
Vợ tôi thì khẽ khàng nói:
- Anh yêu, anh thừa biết là em không có tính tò mò soi mói mà. Anh lấy ở đâu em cũng không quan tâm!
Bạn thấy không, lấy được người vợ không ưa tò mò soi mói cũng chưa hẳn đã tốt!”.

* * *

19. Siêu trộm ngày 8-3 :
Sắp tới ngày 8-3, chị H.H ở Trảng Bom, Đồng Nai chờ mãi không thấy chồng tặng gì nên buổi trưa 6-8, tiện đường đi qua gần cơ quan chồng chị ghé văn phòng anh. Anh đi vắng, chị đành lấy... tạm 5 triệu trong túi áo vest của anh vắt trên ghế tự đi mua quà cho mình để chồng đỡ... vất vả, hơn nữa để tự anh mua biết đâu chị lại không ưng ‎ý.
Sau đó buổi tối khi về nhà, chị kể lại chuyện này với chồng để anh biết. Thấy chồng có vẻ hơi ngập ngừng lúng túng, chị nghĩ bụng: “Hóa ra lão này ghê thật, quỹ đen găm rõ nhiều, mình lấy hẳn 5 triệu mà lão coi như không!”.
Trong khi đó thì anh chồng lại đi vào nhà vệ sinh lẩm bẩm: “Chết cha! Mình quên nói với cô ấy rằng mình đã chuyển sang văn phòng khác từ hơn tuần nay”.

* * *
21. Quà tặng... chồng ngày 8-3 :
Sáng 8-3 người chồng quay sang vợ nói:
- Thật cảm ơn em, đêm qua anh chưa kịp tặng quà cho em thì em đã tặng anh một chai rượu thơm tuyệt diệu đặt trên đầu giường, mặc dù chai không lớn nhưng hương vị rất độc đáo!
- Trời đất ơi! Hôm qua ông đi nhậu say về lại nốc sạch lọ nước hoa đắt tiền mới mua của tôi rồi!

* * *

22. Nhầm lẫn ngày 8-3 :
Ngày 9-3, vừa vào công ty, giám đốc đã thấy cô thư ký xinh đẹp tươi cười đứng chặn trước cửa. Vẻ hối lỗi, giám đốc nói:
- Đêm qua… anh đã… làm em mệt phải không?!
Hết thảy mọi người trong công ty có mặt gần đó đã hết sức sửng sốt, họ không ngờ sếp dám công khai chuyện với cô thư ký ngay tại trụ sở làm việc như vậy. Và tin đồn này nhanh chóng được lan truyền khắp công ty. Tuy nhiên mãi về sau mọi người mới vỡ lẽ, thực ra do đêm trước sếp và cô thư ký đã “chat” với nhau về công việc tới tận 2 giờ sáng mới đi ngủ!



23. Vụ án: Đưa bạn gái vào buồng ATM đêm 8-3 :
Theo tin từ CA phường C, đêm qua tại một góc khuất trên phố T.H.Đ, nơi có chiếc máy ATM của ngân hàng V bị cướp phá trước đó ít lâu người ta đã phát hiện được một hành vi rất đáng ngờ. Hình ảnh mà camera ghi lại được là sự xuất hiện đầy khả nghi của một đôi nam nữ bịt khẩu trang, họ đến đây vào lúc 22h05, đêm 8-3. Cả hai chui vào bên trong, gã trai dùng băng keo dán kính lại rồi che cả camera nên sau đó tại hiện trường chỉ còn thu được đoạn độc thoại của cô gái với nội dung:
- Anh ơi đừng vào chỗ tối này...
- Anh ơi đừng vào chỗ tối...
- Anh ơi đừng vào chỗ...
- Anh ơi đừng vào...
- Anh ơi đừng...
- Anh ơi...
- Anh...
- A…
Căn cứ vào đoạn băng ghi lại giọng nói của cô gái, cơ quan điều tra phỏng đoán rằng cô gái này đã cố gắng ngăn cản bạn trai xâm nhập máy ATM nhưng không được. Tuy nhiên hiện trường cũng không hề có dấu vết việc đập phá máy. Hiện cơ quan điều tra đang cố gắng truy tìm danh tính đôi trai gái để làm rõ vụ việc.

* * *
24. Phụ nữ và thói sợ ma, sợ chuột :
Phụ nữ vốn có đặc điểm rất ngộ nghĩnh đó là… nhát gan, hay sợ chuột, sợ ma và sợ vu vơ. Điều này nhiều khi đem lại cả rắc rối lẫn may mắn cho họ.
Có một cô nàng hễ chồng đi vắng là khóa chặt hết các cửa, kể cả cửa phòng vệ sinh, nhét dao dưới gối, chăn trùm kín đầu, lầm rầm cầu nguyện. Sợ vu vơ như vậy nên ít khi cô cho chồng ra khỏi nhà, dẫn đến anh chồng đâm cáu bẳn.
Một cô gái khác lại hay sợ ma đến mức “vô đối”, hễ chồng đi vắng là cô lánh sang nhà… anh hàng xóm ngủ nhờ. Với cái tính sợ ma có 102 (có một không hai) này mà cô bị chồng bỏ trước khi… kịp sợ ma lần thứ 5.
Ngược lại nhờ tính hay sợ sệt mà một cô gái khác lại kiếm được chồng. Đi chơi đêm với bạn trai, qua góc phố tối, thấy con chuột, cô gái hoảng sợ nhảy tót lên ôm cứng lấy người chàng. Chỉ vì hành động này mà chàng đem lòng mê muội. Cưới nàng về mới biết bị lừa, đến hổ nàng còn chẳng sợ nữa là chuột.

* * *

25. Danh ngôn 8-3
 :
- Nếu ta hỏi một người phụ nữ đã lấy chồng chưa, người phụ nữ ấy chỉ thở dài, nghĩa là người phụ nữ ấy còn độc thân. Còn nếu ta hỏi một người đàn ông xem anh ta đã lấy vợ chưa, người đàn ông ấy chỉ thở dài nghĩa là anh ta đã có vợ.
Lưu ý: Bạn chớ vui tính gửi danh ngôn này làm lời chúc 8-3 gửi bạn gái nhé, bạn sẽ phải thở dài thườn thượt vì... ế vợ đấy!
- Nếu một cô gái đứng trước ta mà cúi mặt xuống có nghĩa là cô ấy đang thẹn thùng vì thích ta. Còn nếu một cô gái đứng trước mặt ta mà ta lại cúi mặt xuống không dám nhìn vào mặt cô ấy thì đơn giản là có thể ta thích... cặp đùi của cô ấy.
- Chỉ có hai giai đoạn duy nhất trong đời mà người đàn ông không hiểu gì về phụ nữ đó là trước khi cưới và sau khi cưới.
- Nếu một người đàn ông lười biếng đột nhiên muốn cưới vợ thì lý do đầu tiên bạn hãy nghĩ đến đó là bởi anh ta không đủ tiền mua máy giặt.

* * *

26. Quà 8-3 bí kíp :
Anh Trùm Sò ở đường Nguyễn Xiển, Quận 9, Tp HCM có một bí kíp tặng quà 8-3 cho vợ hoặc bạn gái khá hay dựa trên nguyên tắc ít thiệt hại nhất, đối tác cũng “được” mà ta cũng “được”. Bí kíp ấy gồm 3 phương án như sau:
1) Tặng bánh Ga-tô có xịt chữ “Chúc mừng 8-3” vừa lãng mạn mà ta cũng được ăn ké.
2) Tặng nhẫn vàng (phương án này không nên áp dụng cho bạn gái): Sau này cần ta vẫn vay được, vàng chỉ tăng giá chứ không giảm giá. Phương án này vừa sang vừa có lãi.
3) Tặng thơ, phương án này vừa lãng mạn lại không tốn kém gì, nhất là với những anh có tí khả năng văn nghệ, văn gừng thì coi như “nhà trồng được”. Nếu không có khả năng thì copy & paste.
Trong 3 phương án thì theo Trùm Sò phương án 3 là khả thi nhất vì nó đạt 3 tiêu chí “nhanh, bổ, rẻ”, tuy nhiên cũng phải đề phòng phản ứng phụ bởi có một số chị em coi việc tặng quà ngày 8-3 bằng thơ hài là một sự... “xúc phạm”!

* * *

27. Quà 8-3, kim cương thay cho xe
 :
Trước 8-3 một tháng chị Thủy ở quận 3, Sài Gòn gợi ý chồng tặng cho chị chiếc xe ôtô đời mới vào dịp quốc quốc tế phụ nữ. Anh chồng gật đầu đồng ý. Thế nhưng đến 8-3 anh chồng lại đổi ý tặng chị một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp mà theo anh nó có giá trị gấp 3 lần chiếc xe. Chị Thủy vui lắm, đi đâu cũng khoe: Chồng hay, chồng giỏi, chồng tâm lý. Nhiều người tỏ ra rất ngưỡng mộ anh chồng và họ thắc mắc sao anh không tặng ôtô như chị mong muốn mà phải đổi sang nhẫn kim cương, một món quà tốn kém gấp 3 lần thì anh chồng mỉm cười tinh quái nói: “Khó tìm được ôtô giả lắm bạn ơi!”.

* * *

28. Mẹo trốn quà 8-3 :
Một anh chàng tên Long ở công ty nọ có một cá tính rất kỳ, hay giận dỗi bạn gái như trẻ con. Hơi tí là dỗi. Mỗi đợt dỗi thường kéo dài vài ngày. Anh chàng hay dỗi đến nỗi chị em phụ nữ đặt cho biệt danh là Long “dỗi”. Tuy nhiên nhiều người tinh ý phát hiện ra một điều là anh chàng Long dỗi có quy luật, anh ta thường dỗi bạn gái vào các thời điểm trong năm như: 8-3, Valentine, 20-10, v.v… Té ra anh ta cố tình kiếm cớ giận dỗi bạn gái những dịp ấy để khỏi phải tặng quà. Phải thừa nhận anh chàng Long này quá “người lớn” chứ chả “trẻ con” tẹo nào. Khôn thật!

* * *


29. Đòn trừng phạt của vợ :
Một anh chàng quá vô tâm, cả ngày 8-3 quên tiệt chẳng tặng vợ bất kỳ món quà nào, thậm chí đến một lời chúc 8-3 đơn giản nhất cũng không có nốt. Hôm sau 9-3, anh chàng về nhà chẳng thấy vợ đâu, chỉ thấy một chiếc ***g bàn đậy trên mâm, trong đó có mẩu giấy nhỏ viết: “Bữa trưa trang 38, còn bữa tối trang 83 - Sách dạy nấu ăn NXB Phụ nữ”!

30. Thỏa thuận:
Tối 8.3, sau một ngày vợ chồng đổi vai trò trong nhà như giao ước. Lưng đau như dần, tay bợt bạt, chàng ngồi đần mặt chờ đợi. Đến khuya, không thấy chàng vào giường, nàng đến bên thỏ thẻ:
- Anh yêu, chúng ta còn chờ gì nữa mà không cùng nhau đặt dấu chấm cho một ngày tốt đẹp.
Chàng nhõng nhẽo:
- Thế em không định… bế anh vào giường sao?
------------------------------ST------------------------------

Sương mù vùng đông bắc

2:57 AM |

Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...


Sương mù vùng đông bắc

Dạo ấy, ở vùng Đông Bắc lạnh lắm, sáng sớm trời còn mờ mịt tối, sương mù giăng trắng xóa khắp các con đường.

 - A Đông này, liệu năm nay ta có được về không nhỉ?

 Giang len lén nhìn tôi, trong khi vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Nó rít một hơi thuốc thật dài, miệng phà khói hòa vào làn sương mù dày đặc.

 - Tao cũng không biết, mà mày còn có chốn để về, tao thì...

 Tôi gượng gạo lắc đầu, hít một hơi lạnh lùa vào tận phổi, sáng sớm cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám con người ta. Ngáp khan mấy cái rồi tôi vỗ vai Giang:

 - Biết đến bao giờ, tao thèm cái bánh chưng xanh cái mùi hương trầm ngày tết lắm.

 Im lặng...

 Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lâu lâu lại có tiếng chim kêu quang quác thảng thốt nơi khu rừng bên dưới. Thằng Giang lặng yên hút thuốc, giờ nó cứ nhìn xa xăm vào cõi mờ mịt phía trước khu rừng tối om mặt đất sa đầy sương như trong chốn âm tào, nó lại nhớ những ngày bình yên bên gia đình, nhớ cái cảnh đông vui quây quần ấm áp; ôi trong lòng nó đang được sưởi ấm, cái giá rét như sắp tan đi, giá mà có ai đó ở đây bên cạnh vỗ về...

vùng đông bắc

 - Thôi, tao ra bãi, mày cứ ngồi đây lát tao mang cháo xuống.

Tôi đập vào lưng Giang, nó giật mình dường như tỉnh mộng, hút nốt hơi thuốc rồi cũng đứng lên nói:

- Tao đi với mày, ngồi đây mà cô đơn chết à?

Cả hai cùng cười to một tiếng rồi khoác vai nhau đi xuống sườn dốc...bên kia, khu rừng vẫn yên ắng như thế.

 Đến giữa trưa mặt trời mới lên đến đỉnh đầu, sương đã tan hết nhưng hơi lạnh thì chưa dứt. Tôi bỏ búa xuống thở phù một hơi, làn khói mỏng vật vờ như sắp rơi xuống đất. Bên kia Giang vẫn hăng say đập, phiến đá to đã mẻ gần hết một nửa.

- Nghỉ tay tí đã, tay tao phồng rộp hết rồi.

 Tôi gọi to sang phía nó rồi châm điếu thuốc hút.

 - Hôm nay bọn nó nghỉ hết, còn mỗi hai anh em mình thôi A Đông ạ!

 Giang tháo bao tay dày cộp rồi dụi mắt, bụi đá còn phảng phất tóc bạc trắng.

 - Bọn nó đi chơi chợ biên rồi, giờ tao với mày mà đi thì lấy ai làm, tối về lại nhịn đói tao không chịu được.

 Tôi nhả khói thuốc bay lơ lửng, mắt lim dim.

 - Mặc kệ đi, tao còn năm tệ, lo gì.

 - Mày còn tao không còn chắc, nhưng phải để dành, nhỡ đâu...

 - Thôi, hôm nay thả phanh đi.

 Tôi đang lưỡng lự, thì bị nó kéo bổ nhào về phía trước.

 - Đi thôi, hahaha.........

***

Năm đó, vào một buổi chiều cuối đông, cũng không rõ là vào ngày tháng nào, chỉ nhớ cây hoè trước nhà hoa vừa tàn. A Đông còn đang lúi húi cho gà ăn sau vườn thì nghe có tiếng la hét thất thanh, vứt vội cái bát xuống đất nó chạy đi xem, nhưng mới ra đến đầu cổng đã thấy một đám người đang giằng co:

 - Thả tao ra, thả ra, thằng chó Tàu....

 Nó thấy thím Liên đang nắm tay chú Tư mà kéo, còn chú Tư thì bị mấy thằng Tàu lôi đi. Cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng nó biết là có chuyện chẳng lành, A Đông vội chạy vào kể cho ba mẹ rồi cả nhà khép cửa thật chặt chẳng ai dám ló mặt ra ngoài. Đâu chỉ nhà nó, cả làng nhà ai chẳng như vậy, cũng chẳng ai biết lí do, nhưng tối hôm đó là buổi tối định mệnh là cái đêm cuối cùng mà nó còn biết đến hai chữ GIA ĐÌNH. Tiếng la hét thất thanh, tiếng súng ầm ỹ, trong đám lửa rừng rực nó nhìn thấy khuôn mặt bố mẹ nó lần cuối, cả làng chìm trong khói lửa mù mịt, khói đen đặc kịt như những linh hồn ai oán vì tận số, vì tội ác tày trời của những thằng Tàu khốn nạn.

Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...

...

- Mày sao thế A Đông?

Thằng Giang hình như rất vui, lâu lắm chúng nó mới có một ngày nghỉ, cũng là do đám cai bãi ngừng dám sát nên hôm nay chẳng đứa nào thèm làm, giáp tết bọn chúng về nhà ôm con vợ bắt dân lao động phải đập đá làm công trình, cuối ngày chúng đến kiểm tra rồi trả công bèo bạc. Hôm nay đã 29 tết.

Tôi thở dài một cái, tay đút túi áo mà vẫn lạnh cóng, cái lạnh đã thành trường niên ngấm vào máu. Khoác vai thằng Giang đi lênh khênh trên đường núi hai thằng nghêu ngao hát, tôi lại nhớ cái ngày xưa thuở gia đình tôi còn sung túc, anh em họ hàng vẫn thường đến nhà tôi dịp tết và lũ chúng tôi luôn là một tiểu đội quậy phá: thằng A Đông hồi ấy gầy gầy, mặt mũi còn nhọ nhem và hàm răng sún chứ không cao to vạm vỡ như bây giờ...

Xa xa đã thấy tiếng leng keng, tiếng người nhao nhác của phiên chợ, thằng Giang phấn khích hẳn, tôi cũng thấy trong lòng có gì đó nao nức cứ như những ngày xuân đi chợ tết cùng mẹ thuở bé, những kí ức cũ ấy cứ bám riết lấy tôi mãi, thật lạ. Chợ biên ngày tết vô cùng đông vui, người mua kẻ bán tấp nập, chúng tôi tấp vào một quán hàng trong chợ để ăn trưa, bát cháo loãng lúc sáng không đủ làm ấm bụng, khi nãy đi trên đường không có cảm giác giờ mới ngồi xuống đã thấy tay chân bủn rủn. Thằng Giang gọi bốn cái màn thầu, nhìn người ta ăn toàn màn thầu nhân tôm, nhân thịt còn hai thằng chúng tôi chỉ dám gọi bốn chiếc màn thầu trắng, khi bánh đem ra thằng Giang vội chộp lấy hai cái màn thầu của nó nhai ngấu nghiến, dường như đã đói lắm rồi, tôi cũng cầm một cái lên bỏ vào miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa đọc thực đơn đưa cùng lúc bốn cái màn thầu...đọc đến gần cuối tôi hơi bất ngờ, đọc đi đọc lại tôi vẫn không tin vào mắt mình dòng chữ "bánh đúc" viết bằng tiếng Việt mạ đỏ chói.

Nuối vội miếng bánh tôi vỗ vai thằng Giang vẫn đang liếc ngang dọc thòm thèm.

- Này. Mày nhìn xem!

Nó giật cái thực đơn từ tay tôi, miệng suýt xoa như muốn ăn tiếp, khi đọc đến mấy dòng cuối nó cũng giật mình.

- Không lẽ...

Giang lúng búng trong mồm, nó còn chẳng thốt lên nổi. Tôi cắt đứt câu nói của nó:

- Tao với mày cứ gọi thử thì biết.

Nó cũng gật đầu đồng ý. Vừa xong tôi vọng vào quán gọi rõ to bằng tiếng Việt:

- Bà chủ! Cho hai suất bánh đúc.

Vừa nghe tiếng gọi đồ ăn chủ quán từ đằng sau đi tới - là một phụ nữ trẻ, mái tóc bới cao, mặt mũi sáng sủa; mới nhìn tôi cũng không nghĩ cô là bà chủ của quán ăn nhỏ này cho đến khi cô cất lời:

- Hai vì vừa gòi bảnh đục phại không ạ?

Giọng cô nói không rõ nhưng tôi vẫn nghe ra, thằng Giang gật đầu. Cô ta hào hứng hơn một chút:

- Hai vì cụng là người Viểt?

Lần này thì tôi gật đầu, vẻ mặt bà chủ tiệm dãn hẳn ra, ở nơi đất khách quê người mà gặp được đồng hương thì thật ấm lòng, chẳng qua từ lúc đến đây chúng tôi cứ dùng tiếng Tàu gọi đồ ăn nên cả hai bên đều không nhận ra, vẫn bằng giọng nói trọ trẹ cô bảo chúng tôi:

- Hai ăn lên lậu đi.

 Nói rồi cô dẫn đường đi trước, bọn tôi theo sau. Trên lầu có một bộ bàn ghế, một chiếc giường đôi xung quanh trang trí rất đơn giản, chắc là phòng ngủ của cô.

- Hai ăn ngội xuổng ghể đi.

 Cô đã đổi cách xưng hô từ khi biết chúng tôi là người Việt, tuy chưa gặp bao giờ nhưng ở cô có điểm gì đó khiến tôi thấy rất thân quen, có thể là hình ảnh của một phụ nữ Việt Nam dịu dàng chất phác mà tôi vẫn luôn lưu giữ trong trí nhớ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chúng tôi và tự giới thiệu mình tên là Wang Fei tên gốc Việt là Phương, cô đã theo bố mẹ sang đây từ bé, năm mười lăm tuổi thì bố mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông, rồi được một gia đình người Hoa nhận nuôi, cho đến khi cô mở tiệm bán đồ ăn nhỏ ở chợ biên này.

- Bao lâu nay tôi vận mong gặp được động hương. Giợ cỏ cảc ăn ợ đây tôi vui lặm.

 Phương cười cũng xinh như bao cô gái khác, có lẽ vì trong cái thời điểm cuối năm mọi người đoàn tụ này trong cô cũng có chút gì đó ham muốn một gia đình, một mái ấm đó là cái hi vọng đã bắt đầu từ khi cô mất đi những người thân yêu nhất.

- Quán này chỉ một mình cô bán thôi à?

Tôi nhẹ nhàng hỏi, trong khi thằng Giang đang hì hục ăn đĩa bánh đúc cô chủ quán mới mang lên.

- Một mịnh tôi, cô đơn lặm.

Cô nói rồi lặng đi một hồi..., tôi cũng chẳng biết nói gì, cứ nhìn mông lung bên ngoài cửa sổ, bên ngoài chợ không khí tấp nập mà trong phòng lại thật căng thẳng, một tia sáng yếu ớt từ bên cửa sổ chợt rọi lên mặt Phương nỗi lo toan phiền muộn, thứ mà ở tuổi này không đáng có với một người như cô.

Thằng Giang đã ăn xong, nó đằng hắng một tiếng tức thì tôi trở về tỉnh táo, tôi bắt chuyện với cô nhiều hơn, chúng tôi trở nên vui vẻ, từ hai người hoàn toàn xa lạ bỗng như có một sợi dây vô hình kết nối hai con người vậy, thằng Giang thì vẫn ở đây nhưng nó đi quẩn quanh trong phòng, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu cười đùa khiến câu chuyện của chúng tôi thêm vui vẻ; gặp được cô tôi như tìm lại được những kí ức từ xưa cũ, chúng tôi cùng ôn lại chuyện của mỗi người, tôi cũng kể cho cô về gia đình mình, kể cho cô căn nhà nhỏ ấm áp ở quê hương nơi mẹ tôi ngồi vá chiếc quần cũ mỗi đầu đông, nơi ba tôi vẫn ngồi trò chuyện cùng các bác, nơi tôi đã sống tuổi thơ đầy mơ mộng; rồi những lần đi trộm khoai mỗi buổi trăng rằm, những lần đốt pháo nghịch bên sông...biết bao kí ức cứ ùa về chầm chậm như một thước phim trôi qua trước mắt làm lòng tôi trở nên ấm áp, cô cũng cười nhiều hơn, thỉnh thoảnh khẽ ồ lên bất ngờ khi tôi kể câu chuyện nào đó khiến cô nhớ về tuổi thơ của mình, cứ thế chúng tôi say sưa nói chuyện cho đến khi màn đêm phủ lên mọi thứ, tuyết cũng vừa kịp rơi...

Phiên chợ cũng đã vãn, chỉ còn lác đác vài tiếng nói chuyện qua lại của những con buôn cuối, họ cố nán ở lại để bán cho hết chỗ hàng tồn. Tôi nhấp ngụm chè nóng, cả cơ thể như có một luồng nhiệt nào đó; hai chúng tôi đã được cô chủ quán tốt bụng mời ăn một bữa cơm thịnh soạn, thằng Giang vẫn còn hả hê với cái bụng no căng; riêng tôi đã tìm lại được một thứ cảm giác mà những tưởng nó đã mất từ mười năm về trước khi ấy tôi mới mười lăm, thời gian không chờ đợi con người phút chốc đã mười năm trôi qua. Lúc ra về Phương còn xuống tận nơi tiễn chúng tôi trong lưu luyến và không quên dặn đêm mai qua quán ăn nhỏ của cô cùng đón giao thừa, vẫn cái giọng nói trọ trẹ ấy nhưng sao tôi lại thấy thân thuộc và nhớ nhung da diết.

Khi tôi và Giang đi được một đoạn, nó hỏi tôi:

- Thích rồi à?

...Tôi chỉ cười không đáp lại, xung quanh màn đêm đã nuốt trọn tất cả, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một ánh sáng nhỏ nhoi ở phía xa đang nhảy nhót trong đêm, không biết có phải mắt tôi hoa hay không nhưng rõ ràng ánh sáng ấy đang dẫn đường cho chúng tôi bước về phía trước, ra khỏi đêm đen mờ mịt..
Nguồn: sưu tầm
Powered by Blogger.

blog chia sẻ cách chăm sóc con cái, kinh nghiệm nuôi con, dạy con cách ăn cách nói, bệnh thường gặp ở trẻ nhỏ

Contributors